Kỷ niệm len về chợt đắm say
Ngồi ôn chuyện cũ suốt đêm này
Trời mây lặng lẽ hồn thơ gợi
Mặt nước êm đềm mạch tứ lay
Nghĩa nặng vờn tim còn mấy nỗi
Tình xa lấp nẻo đã bao ngày
Màu phong nhuộm úa niềm tâm sự
Hụt hẫng muôn chiều bậu có hay
Tuyết Anh
Vườn thơ nhạt nhẽo vắng muôn chiều
Bậu gởi ưu phiền rũ nắng xiêu
Kỷ niệm mùa xưa tràn mấy nỗi
Phù du giấc mỏng lịm bao điều
Bên thềm cảnh gợi ru hồn bướm
Giữa buổi đêm về vọng tiếng tiêu
Nẻo mộng tàn phai người trót đã…
Sầu vương lặng lẽ ước chi nhiều
T A
Thôi đành lịm kín mãi về sau
Hụt hẫng nguồn thơ trải ý nhàu
Buổi lụn mờ pha chiều ráng loãng
Canh tàn khẽ đếm giọt tình đau
Đìu hiu cuối bãi sương tràn nẻo
Quạnh quẽ đầu song cỏ úa màu
Đẫm ướt mi buồn dang dở mộng
Sao lòng bạc trắng phủ đời nhau
T A
Lẳng lặng gom từng nỗi xót cay
Chiều Thu quạnh quẽ kiếp lưu đày
Xa vời viễn hướng bao ngày lạnh
Nặng trĩu miên trường nửa giấc say
Vẫn cả tim nhầu mong đợi ấy
Còn đâu mảnh vụn ước mơ này
Cam đời ảm đạm buồn da diết
Ngẫm lại luân hồi bước trả vay
Tuyết Anh